Robinho: 'Tiểu Pele' và bi kịch của một tài năng

Tên tuổi của Robinho vừa được nhắc đến với án tù giam 9 năm vì tội hiếp dâm. Điều gì đã đẩy cầu thủ từng được mệnh danh là “Tiểu Pele” đến nông nỗi này?

Thật không dễ để sống dưới cái bóng của người khác.

Khi Robinho nổi lên ở Santos đầu những năm 2000, anh là cầu thủ mới nhất lọt vào danh sách dài những thần đồng được ví như “Pele mới”. Huống hồ anh lại quá giống với nhân vật nổi tiếng nhất bóng đá Brazil: Đều xuất thân từ khu ổ chuột, sở hữu tốc độ và kĩ thuật siêu phàm, cũng như khoác áo đội bóng mà Pele gắn bó gần hết sự nghiệp cầu thủ: Santos.

Những so sánh như vậy hiếm khi có ích, nhưng tài năng của Robinho đã gây ấn tượng với chính hình mẫu của mình. Chính Pele là người yêu cầu Santos phải ký hợp đồng chính thức với Robinho, khi cầu thủ này bước sang tuổi 18. "Robinho có thể vượt qua thành tích của chính tôi,” ông nói. Tạ ơn Chúa vì đã cho một Pele khác cập bến Santos."

Như lời Pele nói, tài năng của Robinho là có thật. Anh giúp Santos vô địch giải VĐQG Brazil hai lần trong ba năm, đồng thời đưa họ lọt vào trận chung kết Copa Libetadores năm 2003.

Điều đó là đủ để Real Madrid để mắt đến cầu thủ này. Sau 81 bàn trong 180 lần ra sân, Robinho chuyển đến đội bóng Hoàng gia Tây Ban Nha với mức phí 24 triệu euro.

Sau khi khiến giải đấu quê hương choáng ngợp với những pha đảo chân thượng hạng, Robinho cập bến Madrid với sự táo bạo ở tuổi 21. Màn ra mắt của cầu thủ người Brazil cho thấy sự cường điệu đó là chính đáng. Michael Robinson, giám đốc của Cadiz đã thốt lên: “Tôi vừa chứng kiến một cậu trai trẻ hủy diệt đội bóng của tôi chỉ trong 20 phút.” Tờ AS hôm sau miêu tả ngắn gọn: “Và Chúa đã tạo ra Robinho!"

Nhưng Chúa đã bỏ rơi anh. Robinho không bao giờ lặp lại màn ra mắt hoàn hảo đó.

Đã có những khoảnh khắc vụt sáng của một thiên tài. Robinho đóng góp một phần trong hai chiến dịch 06/07 và 07/8 thành công của Madrid. Trong thời gian khoác áo đội chủ sân Bernabeu, anh là cầu thủ ghi bàn nhiều thứ ba của CLB (chỉ sau Raul và Ruud van Nistelrooy).

Tuy nhiên, sự ổn định là thứ gì đó xa xỉ với Robinho. Các chấn thương khiến quá trình thăng tiến của anh bị chững lại. Cầu thủ sinh năm 1984 chưa lần nào lọt vào danh sách 10 cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu, theo xếp hạng hàng tuần của một tờ báo thân Madrid (đứng thứ 75 ở mùa 06/07). Anh cũng thường xuyên mất tích trong những trận đấu lớn. “Tôi không nhớ một màn trình diễn tử tế nào của Robinho tại Camp Nou, San Mames hay Mestalla,” một nhà báo của tờ AS cho hay.

Song song với đó là thói vô kỉ luật. Khi Fabio Capello tiếp quản Real Madrid vào năm 2006, ông cấm các cầu thủ sử dụng rượu bia, nhưng Robinho cùng những người đồng hương là Ronaldo de Lima và Roberto Carlos luôn phớt lờ điều này. Royston Drenthe, đồng đội của anh ở Madrid kể với FourFourTwo rằng Robinho đã “biến tầng hầm của mình thành một hộp đêm nhỏ.”

Anh bắt đầu cảm thấy bị cô lập và thất vọng với CLB. Khi giám đốc thể thao Pedja Mijatovic ngửi thấy mùi rượu trong phòng thay đồ trước buổi tập buổi sáng, các ngón tay đã chỉ vào Robinho. Một số đồng đội không ưa thái độ của cầu thủ người Brazil. Sự ra đi của Ronaldo và Carlos cũng khiến anh không còn đồng minh.

Robinho có cảm giác như mình đang bị ném cho bầy sư tử, rằng Mijatovic đang cố gắng ép anh ta ra đi. Anh nằm trong số những người có thu nhập thấp nhất, kiếm ít hơn cả Drenthe - người đá chính chưa đến 20 trận. Anh yêu cầu gia hạn hợp đồng nhưng bị phớt lờ, trong khi những người khác - Guti, Raul, Iker Casillas, thậm chí cả Mahamadou Diarra đều đã có hợp đồng mới.

Tệ hơn, Robinho tin rằng Madrid muốn bán anh để lấy tiền mua Cristiano Ronaldo. Chỉ khi thương vụ cầu thủ người Bồ Đào Nha thành công, Madrid mới gọi Robinho đến đàm phán. Nhưng tâm trí anh đã ở Chelsea sau cuộc trò chuyện với tân HLV của Chelsea, Luiz Felipe Scolari.

Tuy nhiên, đó chỉ là khởi đầu cho một pha quay xe nổi tiếng nhất thập niên 2000s.

Trước khi TTCN hè 2008 khép lại một ngày, Manchester City tổ chức sự kiện chơi golf thường niên tại Worsley, nhằm quyên góp cho học viện của CLB. Đó là thời điểm điện thoại của Mark Hughes, HLV đội bóng này rung bần bật. Ông được yêu cầu phải đến London ngay lập tức.

“Những tin đồn đến không ngừng,” Jim Cassell, giám đốc học viện của Man City nói. “Từ Dimitar Berbatov, sau đó là người tiếp quản mới, rồi Robinho. Tất cả mọi người trên sân golf hôm đó, kể cả Mark đều hiểu rằng đội bóng sẽ không còn như cũ nữa.”

Đó là thời đại mà ở nhiều quốc gia, Manchester United được gọi đơn giản là “Manchester”, như thể người ta không biết đến sự tồn tại của một đội bóng có tên là Manchester City. Một tấm biểu ngữ từng được treo thường trực ở Old Trafford, nhằm chế nhạo việc Man City không giành được một danh hiệu lớn nào kể từ những năm 1970.

Mọi thứ đã thay đổi vào ngày cuối cùng của kì chuyển nhượng - khi gia đình hoàng gia của Abu Dhabi nắm quyền kiểm soát đội bóng. Tối hôm đó, tên của Sheikh Mansour được đính kèm với một bức thư ngỏ, gửi đến “những người hâm mộ Manchester City thân yêu”, để làm rõ Robinho sẽ là người đầu tiên trong số “rất nhiều món quà”.

Nhưng như đã đề cập ở trên, Robinho chưa bao giờ có ý định gia nhập City. Sau cuộc gặp mặt với Scolari, anh đã trả phòng ở Madrid và lên một chiếc chuyên cơ riêng đến London.

Bốn ngày sau, Robinho ký hợp đồng với Manchester City với giá kỷ lục lúc bấy giờ là 32,5 triệu bảng. Trong sự rối loạn, Robinho thậm chí đã nhầm CLB mới của anh với Chelsea trong cuộc họp báo giới thiệu.

“Vào ngày cuối cùng, Chelsea đã đưa ra một đề nghị tuyệt vời và tôi đã chấp nhận.” “Ý anh là Manchester, phải không?” một phóng viên hỏi lại. "Vâng, Manchester, xin lỗi!" Robinho cười gượng.

Những bí mật xung quanh vụ “nẫng tay trên” này bắt đầu được tiết lộ. Một máy bay tư nhân khác đã được sắp xếp, vẫn bay đến London, và khi Robinho hạ cánh, một phái đoàn từ City đã chờ sẵn. Hợp đồng của anh được ký trong văn phòng mà chủ sở hữu cũ Thaksin Shinawatra đã thuê ở Old Park Lane, nơi các giám đốc điều hành của City thường đeo kính râm và làm ăn với những siêu cò như Kia Joorabchian và Pini Zahavi.

Trước đó, Chelsea đã bán áo đấu có tên của Robinho trước khi thỏa thuận được thực hiện; điều này khiến Madrid tỏ ra phật ý. Nguy của Chelsea lại trở thành cơ của City.

Để câu chuyện không thể kịch tính hơn, trận ra mắt của Robinho ở Premier League là trước… Chelsea. Chỉ sau 12 phút, Man City được hưởng quả đá phạt trực tiếp, nơi Robinho hạ gục Petr Cech sau đó. Đó là lúc bóng đá Anh lần đầu tiên được chiêm ngưỡng màn ăn mừng mút ngón tay cái nổi tiếng của cầu thủ người Brazil.

Khi bước sang năm mới, Robinho đã có cho mình 11 bàn thắng ở Premier League, chỉ xếp sau Nicolas Anelka của Chelsea trong danh sách Vua phá lưới. Khoảng 15.000 chiếc áo đấu của Man City đã được bán với tên của anh ở phía sau. Một cuốn sách – “Robinho, vua của City – cũng được xuất bản một cách vội vàng.

Thế nhưng, nếu ông trời cho Robinho tài năng thiên bẩm, thì ông cũng biến anh trở thành kẻ gây rối bẩm sinh. Có một điều đáng tiếc, đó là anh thường bị những người đồng hương lôi kéo hơn là một kẻ đầu têu. Ở Madrid, đó là hai người đàn anh Ronaldo và Carlos. Còn ở City, người đó là Elano.

Craig Bellamy cáo buộc nhóm cầu thủ Brazil ở City, với Elano cầm đầu là “những kẻ lười biếng”. Với riêng Robinho, cầu thủ người Xứ Wales gọi anh là "một sự ô nhục chết tiệt". Tuyên bố đó được Vincent Kompany, người sau này là đội trưởng của City ủng hộ.

Robinho không chịu nhún nhường, bởi rõ ràng có những đồng đội đứng về phía anh. Nhưng anh bắt đầu tách biệt bản thân với tập thể. “Bởi họ nói chung một ngôn ngữ, nên họ thoải mái chơi với nhau trong một nhóm nhỏ và không cần phải hòa nhập quá nhiều,” Shay Given, thủ môn của Man City thời điểm đó, viết trong cuốn tự truyện của mình.

Trong lễ Giáng sinh duy nhất của anh ở đội bóng, City đã sắp xếp cho đội một đi chơi bowling với những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn ở Didsbury. Chỉ có một cầu thủ không xuất hiện, người bọn trẻ muốn nhìn thấy nhất: đúng vậy, Robinho đã quay trở lại Brazil để dự sinh nhật của một người bạn.

Đầu năm 2009, các nhân viên của City dậy lúc 2h30 sáng chỉ để nghe tin Robinho phải qua đêm ở trụ sở cảnh sát West Yorkshire, vì cáo buộc cưỡng hiếp trong một hộp đêm ở Leeds, điều xuất hiện tương tự sau đó 4 năm.

Vận may của cựu cầu thủ Santos cuối cùng đã cạn kiệt, khi Roberto Mancini lên làm HLV. “Mancini chỉ muốn anh ta ra đi,” Stephen Ireland nhớ lại. "Ông ấy không thích cậu ta và muốn đá cậu ta ra khỏi cửa."

Trong giai đoạn đó, Elano đã được bán cho Galatasaray. Jo đã được cho mượn cho Everton và Glauber trở lại Brazil. Robinho từng bước cảm thấy bị cô lập ở Anh.

Phong độ của anh trên sân cỏ tụt dốc không phanh, bao gồm chuỗi 17 trận không ghi bàn và sau đó là 1 bàn sau 13 trận. Anh trở về Santos theo dạng cho mượn và khi thương vụ đó kết thúc, anh chuyển đến Milan với giá 15 triệu bảng.

Ở Guaruja, thị trấn ven biển gần Sao Paulo, Robinho sở hữu một căn biệt thự, nơi anh đã bỏ đáy bể bơi và thay bằng một bức tranh khảm có chữ kí của chính mình.

Như hồi ở Madrid, nhà anh có một hộp đêm riêng, với những bức tường cách âm. Anh năm nay 37 tuổi, vẫn vui vẻ với phép thuật trong đôi chân và hạnh phúc trong tâm hồn.

Và với án phạt mới nhất được đưa ra, có lẽ Robinho sẽ chẳng bao giờ quay trở lại Italia. Thậm chí là cả Tây Ban Nha hay nước Anh mù sương.

 On Football